CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nếu tình yêu trở thành niềm đau


Phan_8

"Cái chết của con bé vốn đã kì quái. Vốn dĩ Lâm Lang rất khỏe mạnh. Trước khi qua đời một tháng, nó và anh đã lặn xuống rặng san hô dưới đáy biển để ngắm con thuyền bị chìm dưới đó. Khoảng thời gian trước khi phát bệnh, nó khá mệt mỏi vì phải viết luận văn, nhưng vẫn rất bình thường. Cái đêm nó được đưa vào viện, sau bữa tối nó đã ra ngoài, nửa đêm mới được đưa trở lại bệnh viện. Sau thì cãi nhau với Khôn Nguyên, bệnh tái phát không còn khả năng cứu chữa, nên mới qua đời."

"Những lời này có thể nói lên điều gì chứ?"

"Rốt cuộc nó đã đi đâu vào cái đêm hôm đó, và tại sao bọn nó lại cãi nhau?"

Bạch Sùng Quang mặt mày căm phẫn, siết tay thành nắm đấm, ánh mắt hung dữ: "Linh Tố, anh nhất định phải làm cho rõ cái chết của Lâm Lang!"

Linh Tố nhìn bộ mặt hung tợn của anh ta, trong lòng bất an, thầm đề cao cảnh giác. Tại sao sau khi Lâm Lang đã chết được ba năm anh ta mới bắt đầu điều tra về cái chết của cô ấy? Tại sao phải lật lại chuyện cũ vào lúc cuộc đấu đá nội bộ Bạch gia bước vào thời điểm quyết định?

"Nếu không có chuyện gì khác, em phải đi đây." Cô bảo tài xế dừng lại, mở cửa xuống xe.

Bạch Sùng Quang đuổi theo nói, "Linh Tố, Bạch Khôn Nguyên không phải là một nhân vật đơn giản đâu."

Linh Tố cảnh giác đưa mắt nhìn anh.

"Còn nữa, Lâm Lang có nhắc đến chuyện di chúc với em không?"

Linh Tố khẽ nhướn mày.

"Anh nghi ngờ nó để lại di chúc nhưng bị Bạch Khôn Nguyên giấu nhẹm đi rồi."

Đứng trước mặt Linh Tố lúc này là một Bạch Sùng Quang dường như đã bị tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn xa lạ. Linh Tố vội lắc đầu, lùi lại phía sau mấy bước, quay người chạy đi.

Về đến nhà, trái tim cô vẫn còn đập điên loạn, một vùng tối đen bao trùm trên đỉnh đầu cô.

Di chúc? Thì ra anh ta muốn tìm di chúc của Lâm Lang.

Khôn Nguyên thì sao? Liệu anh có biết không?

Bộ dạng Bạch Sùng Quang vừa nãy trông như sắp phát điên, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới nhảy xổ vào đối phương. Vốn dĩ anh ta là một người hiền hòa nho nhã thế mà.

Linh Tố không thể ngồi yên được nữa. Cô gọi đến nhà Bạch gia.

Người giúp việc nói: "Đại thiếu gia đang ở công ty ạ."

Tổng hành dinh của Bạch gia không đến nỗi nguy nga chói lóa lắm. Ngược lại, tòa nhà có kết cấu bằng thép, trúc được trồng vòng quanh cửa kính ra vào, trông vô cùng cao nhã. Không biết đây là kiệt tác của vị kiến trúc sư nào.

Nhân viên tiếp tân lịch sự nhã nhặn nói: "Tiểu thư, nếu không có hẹn trước thì tôi không thể giúp gì được cả."

Linh Tố không giấu nổi sự thất vọng.

Sau lưng chợt vang lên một giọng nói dịu dàng: "Sao thế?”

Thì ra là giọng nói của Đồng Bội Hoa. Chị ta lập tức dẫn đường cho Linh Tố, nhiệt tình hỏi han: "Tìm Khôn Nguyên à? Anh ấy đang họp. Nào, để chị dẫn em lên lầu"

Phong thái khoáng đạt của chị ta làm Linh Tố cảm thấy rất không được tự nhiên, cô muốn từ chối: "Em đến tìm anh ấy như thế này thật đường đột quá."

"Không sao." Đồng Bội Hoa liền trấn an cô: "Khôn Nguyên sẽ không so đo với em đâu."

Lên đến nơi, thư kí chạy ra báo: "Thưa Đồng tiểu thư, tổng giám đốc đang họp, khoảng hai mươi phút nữa sẽ kết thúc cuộc họp ạ.”

Đồng Bội Hoa dẫn Linh Tố vào phòng làm việc của Bạch Khôn Nguyên ngồi đợi.

Căn phòng rộng rãi sáng sủa, văn kiện cần được giải quyết chất thành chồng trên chiếc bàn làm bằng gỗ cao cấp.

Đồng Bội Hoa cười: "Chỗ này có giống ngự thư phòng của các hoàng đế ngày xưa không, đống văn kiện này chính là những tấu thư mà các đại thần dâng lên."

Viên thư kí mang cà phê vào, nghe thấy thế liền bợ đỡ: "Vậy thì Đồng tiểu thư chẳng phải là hoàng hậu nương nương sao?"

Bàn tay đang giơ ra đón ly cà phê của Linh Tố chợt run rẩy, cô vội thu về.

Đồng Bội Hoa ngồi xuống bên cạnh Linh Tố, nói: "Lần trước em đến nhà chơi, chị đi công tác nên không có mặt ở nhà. Sắp thi rồi phải không? Chuẩn bị ổn cả rồi chứ?"

Sự nhiệt tình có phần giả tạo của chị ta làm Linh Tố có chút thấp thỏm không yên, "Bọn em đang được nghỉ ôn thi, sắp thi rồi ạ."

"Có chuyện gì cần giúp đỡ em cứ nói với chị. Cậu chị làm ở Bộ Giáo dục."

Linh Tố chỉ mỉm cười e dè.

Đồng Bội Hoa nhìn cô cười: "Hồi đầu thấy em giống Lâm Lang, nhưng càng về sau càng không thấy giống nữa. Em trầm tĩnh hơn nó nhiều."

Linh Tố nói: "Tại em chưa được va chạm nhiều."

Đồng Bội Hoa vỗ vai cô: "Chị thích tính cách khiêm tốn của em lắm. Chẳng trách cả Khôn Nguyên và Sùng Quang đều thích em như vậy, ai cũng thích những cô bé ngoan ngoãn cả."

Linh Tố như ngồi trên chông, cô vô cùng hối hận vì đã đường đột xông vào đây.

Sau một lúc im lặng, cánh cửa chợt mở ra, Bạch Khôn Nguyên bước vào cùng hai nhân viên khác.

"Hai người?" Miệng nói vậy nhưng mắt anh chỉ nhìn mỗi Linh Tố.

Đôi mắt Linh Tố chợt sáng bừng, nhưng cô lập tức cúi đầu xuống.

Đồng Bội Hoa cười duyên dáng nói: "Linh Tố hình như có chuyện gấp muốn gặp anh, có phải thế không, Linh Tố?"

Bạch Khôn Nguyên gật đầu nói, "Linh Tố, có chuyện gì vậy?"

Bốn cặp mắt đều đổ dồn lên người cô, Linh Tố không có cách nào mở miệng trước mặt nhiều người được.

Đồng Bội Hoa đột nhiên nói: "Là chuyện quyên góp phải không? Việc này đơn giản, chị cũng góp một phần."

Linh Tố hoảng hốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Đồng Bội Hoa nở một nụ cười xinh đẹp, "Là bản thân em gặp khó khăn phải không? Đừng sợ, anh chị sẽ giúp em."

Vành tai Linh Tố nóng bừng. Sự sỉ nhục được bọc trong lớp đường ngọt ngào thế này, hiếm thanh niên nào có thể chịu được.

Cô lí nhí nói: "Không phải đâu ạ..."

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bật ra, một người đàn ông hùng hổ bước vào, lớn tiếng nói: "Bạch Khôn Nguyên, hôm nay mày phải nói rõ ràng mọi chuyện!"

Người vừa đến chính là Bạch Sùng Quang.

Bạch Sùng Quang lập tức nhìn thấy Linh Tố, "ý" một tiếng, sau đó bật cười châm biếm: "Biết ngay là kiểu gì em cũng chạy đến tìm nó mà."

Linh Tố lạnh lùng lừ mắt nhìn anh ta, lùi về sau một bước.

Bạch Khôn Nguyên lập tức đứng chắn trước mặt Linh Tố, nói với Bạch Sùng Quang: "Chuyện hôm nay là do hội đồng quản trị nhất trí đưa ra quyết định, chú đến tìm tôi cũng không có tác dụng gì đâu."

Bạch Sùng Quang vẫn nhìn Linh Tố chằm chằm.

Linh Tố chỉ cảm thấy sau lưng âm khí bốc lên ngùn ngụt, khiến cô toàn thân nổi da gà. Đột nhiên cô lấy hết sức bình sinh, đẩy Bạch Khôn Nguyên đang chắn trước mặt ra, lướt qua Bạch Sùng Quang, lao thẳng ra ngoài.

Sau lưng vang lên tiếng người ta gọi tên cô, nhưng cô coi như không nghe thấy, lao thẳng về phía thang máy.

Ra khỏi tổng hành dinh Bạch gia, ánh nắng chói chang ngoài trời làm Linh Tố gần như không mở mắt ra nổi.

Đột nhiên có người giơ tay giật mạnh cô lại, đồng thời một chiếc ô tô bóp còi inh ỏi sượt qua trước mặt cô.

Linh Tố sợ quá hét lên. Bạch Sùng Quang tức điên người, quát vào mặt cô: "Xe cộ đi lại tấp nập, em lao thẳng ra đường làm gì hả? Chán sống rồi phải không?"

Linh Tố dùng hết sức hất tay anh ta ra.

Bạch Sùng Quang chán nản so vai: "Đồng Bội Hoa em cũng không xa lạ gì, nhưng chắc em còn chưa biết rõ về mối quan hệ của cô ta và Bạch Khôn Nguyên. Lúc Lâm Lang còn sống cô ta đã có tình ý với Bạch Khôn Nguyên. Sau khi Lâm Lang chết đi, bọn họ chính thức qua lại cũng được một năm rồi, gia đình hai bên đều muốn làm lễ đính hôn. Chắc Khôn Nguyên chưa bao giờ nói với em phải không?"

Linh Tố hơi run rẩy, giống như bị cái gì đó đánh mạnh vào người. Cô quay mặt đi.

Bạch Sùng Quang nhìn khuôn mặt buồn thảm cô độc của cô cũng không đành lòng: "Linh Tố, ba năm trước anh đã khuyên Lâm Lang, ba năm sau anh lại khuyên em. Em khôn ngoan hơn Lâm Lang nhiều, phải biết nghĩ cho mình."

Linh Tố không muốn nghe nữa: "Anh nóng lòng bóc trần chuyện riêng của Khôn Nguyên trước mặt tôi cũng vô dụng thôi. Chuyện của Bạch gia các người, chẳng liên quan gì đến tôi cả."

“Vậy em vội vàng chạy đến tìm nó, là tại vì sao?"

Linh Tố im lặng.

"Còn nữa, di chúc của Lâm Lang..."

Linh Tố quay người vẫy một chiếc taxi, nhảy lên đó.

Bóng dáng của Bạch Sùng Quang cuối cùng đã biến thành một hạt cát nhỏ giữa biển người. Linh Tố thở dài một hơi, hai tay ôm trước ngực.

Dường như cô vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Đồng Bội Hoa. Cô ta gọi anh là Khôn Nguyên. Anh đã không đuổi theo cô.

Tài xế lái xe đến trước thư viện. Xe vừa đỗ lại, Linh Tố đã nhìn thấy bốn, năm người đàn ông mặc Âu phục, ai nấy sắc mặt nặng nề bước ra từ thư viện, sau đó ngồi vào một chiếc ô tô đi mất.

Trong thư viện, nhân viên quản lý đang nổi giận đùng đùng: "Không ngờ lại chạy đến thư viện lật tung sách vở lên, cứ như ma vào làng vậy. Chẳng nhẽ chỗ này có tàng trữ kho báu gì sao?"

Linh Tố nghe thế thất kinh, vội chạy lên lầu hai. Quả nhiên phẩn lớn các cuốn sách bị hất xuống sàn nhà, khung cảnh thật hỗn loạn. Giá sách cũng bị xê dịch, mấy chồng sách đặt ở góc trong cùng bị vứt hết xuống nền nhà.

Linh Tố giậm chân tức giận. Anh được lắm, Bạch Sùng Quang!

Nhân viên quản lý chạy lên, bực bội nói: "Tiểu Thẩm, em nói xem, chuyện này là như thế nào?"

"Bọn họ là ai ạ?"

“Ai mà biết được. Sáng sớm đã xông vào đây, hình như đang tìm thứ gì đó. Tìm không thấy thì quăng quật lung tung. Em có biết những cuốn sách này có tuổi thọ cả trăm năm rồi không.”

Chân cô giẫm phải gì đó, nhặt lên xem, hóa ra là cuốn sách tranh về các loài bướm mà Lâm Lang hay xem.

Một ý nghĩ chợt nhen lên trong đầu cô.

Linh Tố liếc mắt nhìn hai nhân viên quản lý đang quỳ gối bận rộn thu dọn đống sách trên sàn nhà, cô lặng lẽ rời đi.

Bây giờ là giữa trưa, đại sảnh thư viện không có người, cô bước thẳng đến nơi đăng kí mượn sách.

Cô gõ ba chữ "Quan Lâm Lang" vào máy tính, rồi ấn chuột vào phần trả sách. Máy tính hiện lên dòng chữ "Không có thông tin về người này". Linh Tố ngẫm nghĩ một chút, lại gõ hai chữ "Lâm Lang". Chỉ vài giây, một hàng dài những cuốn sách được mượn hiện ra trên màn hình.

Gần như toàn bộ các cuốn sách đều liên quan đến du lịch hoặc địa lý nhân văn, nhìn trông không có gì khác thường cả.

Đợi đã! Linh Tố để ý đến cột thời gian trả sách ở cuối cùng, đúng một ngày trước khi Lâm Lang qua đời! Chẳng nhẽ hôm đó cô ấy rời bệnh viện là để đi trả cuốn sách "Bí ẩn hang động" ư?

Sách về địa chất đặt ở tầng một, không phong phú lắm. Mặc dù những cuốn sách trên giá đã bị người của Bạch Sùng Quang thay đổi trật tự, nhưng Linh Tố vẫn nhanh chóng tìm thấy cuốn sách dày cộp được bọc cẩn thận đó.

Trên thanh đăng kí mượn sách bên trong cuốn sách có viết rõ thời gian mượn trả. Xem ra cuốn sách này không được hoan nghênh cho lắm, đã ba năm rồi không có ai mượn cả. Thật là kì quái, Lâm Lang mượn cuốn sách đầy những từ ngữ chuyên ngành thâm sâu này để làm gì chứ?

Chờ đã!

Linh Tố khẽ lướt qua trang mục lục, trên đó có những nét mực nhỏ li ti, nhìn thật kĩ, nối chúng lại ta sẽ có những nét ngang dọc, đó chính là những nét chữ trong Hán tự.

Là trang bìa trong, có người đã viết gì đó trong trang bìa trong. Bởi vì viết quá mạnh đã hằn lên mặt sau của giấy, cộng thêm giấy bị thấm nước, nét mực mới đọng lại trên trang mục lục. Hơn nữa, sau khi viết xong người ta đã xé trang bìa trong đi.

Linh Tố tập trung tinh thần liền phát hiện ra bí ẩn bên trong. Cuốn sách nay có bốn chương lớn, mỗi tiêu đề đều có vết bút mực nhàn nhạt vòng tròn lại một chữ.

Đó là bốn chữ "Tầng cuối thế giới".

Tầng cuối thế giới? Là đáy tim hay là địa ngục đây?

Linh Tố bỗng chốc tỉnh ngộ.

Cô chạy lên lầu hai, vội hỏi người nhân viên quản lý vẫn đang dọn sách: "Trong thư viện có quả địa cầu không ạ?”

Người này trả lời: "Trước đây vẫn đặt một quả địa cầu cao bằng nửa người lớn ở chỗ kia, nhưng mà năm ngoái đã chuyển xuống dưới lầu rồi, đặt ở trong góc cầu thang ấy."

Quả nhiên Linh Tố đã tìm ra quả địa cầu giăng đầy bụi bặm và mạng nhện ở góc cầu thang. Giá đỡ đã rỉ sét, quả địa cầu cũng không thể quay được nữa, nhếch nhác và tội nghiệp.

Linh Tố quỳ xuống, vô cùng thận trọng nhấc cái đế của quả địa cầu ra, thò tay vào mò mẫm.

Đột nhiên cô khựng lại.

Bên tai dường như văng vẳng tiếng nói của Bạch Sùng Quang: "Anh nghi ngờ con bé đã để lại di chúc."

Mối nghi ngờ của Bạch Sùng Quang không hề sai.

Linh Tố dổn sức, nhẹ nhàng lôi ra một tờ giấy được gấp ngay ngắn dán hai đoạn băng dính trong suốt ra.

Trên đó viết hai chữ đẹp đẽ: "Di chúc."

Chương 7: Bí ẩn hé mở

Mưa tuôn xối xả. Không gian một màu trắng xóa, cảnh vật bên ngoài chìm trong mơ hồ, giống một bức tranh màu nước bị nhúng trong nước.

Chiếc xe buýt lắc lư, không hiểu tại sao Linh Tố chợt nhớ đến một bài đồng dao.

Lắc lư, nào cùng lắc lư, lắc lư trên cầu Ngoại Bà.

Không biết cầu Ngoại Bà[1] của cô ở đâu?

[1] Truyền thuyết kể rằng thất tiên nữ lưu lại trần gian một cặp trai gái, đã không quản ngại gian khổ vượt ngàn dặm đến Dao Tâm tìm bà ngoại. Trên đường đi, cả hai gặp một con sông vừa rộng vừa sâu, không cách nào qua được. Lữ Động Tân đi ngang qua, động lòng trước tình cảm của hai đứa cháu dành cho bà ngoại liền vung kiếm vạch một đường cong. Lập tức một cây cầu bắc qua sông hiện ra. Người đời sau tưởng nhớ tình cảm sâu nặng này nên đã đặt tên cây cầu này là cầu Ngoại Bà.

Cứ mỗi lần thế này, cô lại cảm thấy vô cùng cô đơn.

Cơ hồ luôn nghe thấy tiếng một cô gái đang khóc.

Linh Tố nhìn khắp bốn phía, khách trên xe rất ít, ai nấy trưng ra bộ mặt vô cảm đặc biệt của người thành thị. Không có cô gái nào đang khóc cả.

Cũng chẳng sao, cô đã không nhìn thấy được nữa, lâu rồi cũng thành quen.

Nhắm mắt lại, Linh Tố có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh ấy.

Cô gái mặc áo bệnh nhân chạy đến thư viện, mặt mày trắng bệch, bộ dạng tiều tụy, trái tim dường như đã vỡ nát.

Cô gái rút ra một cuốn sách, cầm bút viết di chúc, sau đó xé tờ giấy, gấp gọn lại. Sau một hồi ngẫm nghĩ đắn đo, cuối cùng cô gái đính tờ giấy đó vào đế của quả địa cầu, sau đó để lại ám hiệu trên cuốn sách.

Được ăn cả ngã về không, cô liều chơi canh bạc cuối cùng. Hi vọng tờ di chúc này có thể thay đổi được cục diện bi thảm.

Cô đã cố gắng hết sức rồi. Hơn nữa cô cũng không ngờ rằng cuộc sống của mình đã đến hồi kết.

Quan Lâm Lang, từ nhỏ đã được mọi người nuông chiều, lúc nào cũng rực rỡ xinh tươi, kỳ thực cuộc đời cô lại là một tấn bi kịch.

Lúc xuống xe, mưa như trút nước. Linh Tố ôm chặt túi áo trước ngực trái, lao như bay vào trong nhà.

Hành lang nhỏ hẹp tĩnh lặng âm u, đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông, làm Linh Tố sợ thót tim.

“Là anh” Bạch Sùng Quang bước ra từ góc rẽ.

Linh Tố rùng mình, lùi lại một bước, cảnh giác nhìn anh ta.

Bạch Sùng Quang thất thểu, “Rốt cuộc Bạch Khôn Nguyên đã bỏ bùa mê gì mà em lại xem anh như ma quỷ thế?”

Linh Tố mím môi không đáp, dịch vào góc tối. Quần áo trên người cô đã ướt hết, chỉ còn túi áo trước ngực vẫn khô. Mảnh giấy mỏng manh để trong túi áo lúc này tựa như miếng thép nóng rực, thiêu đốt trái tim làm cô đau đớn.

Bạch Sùng Quang thấy cô không trả lời, đưa mắt nhìn cô từ đầu tới chân, có chút thương xót nói: “Đi đâu thế? Sao lại ra nông nỗi này?”

Linh Tố cúi đầu, “Đến nhà bạn..”

“Từ thư viện về phải không?”

Linh Tố khẽ co giật như thể bị trúng đòn.

Bạch Sùng Quang thở dài một hơi, “Em thích Bạch Khôn Nguyên nhiều đến vậy sao?”

Khuôn mặt Linh Tố đỏ bừng, cô không nói gì.

“Lúc nào anh cũng phải làm người xấu. Theo lý mà nói, em và Lâm Lang đều đã lớn, phải có trách nhiệm với bản thân mình, gánh chịu tất cả hậu quả.”

Linh Tố đột ngột ngẩng đầu, cứng giọng đốp lại: “Không cần phải uy hiếp tôi!”

Bạch Sùng Quang điên tiết: “Anh uy hiếp em để làm gì? Chính em đã nói đây là ân oán của Bạch gia nhà anh. Anh chỉ không muốn nhìn em bị liên lụy, em không biết điều thì thôi vậy.”

“Anh cố tình lôi cái chết của Lâm Lang ra hết lần này đến lần khác là tại vì sao? Bạch Sùng Quang, nếu anh thực sự cảm thấy cái chết của cô ấy có gì đó kỳ lạ thì anh có thể đi báo cảnh sát.”

“Không phải anh không dám tin mà là anh không muốn tin!”

Linh Tố ngừng lại vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: “Sùng Quang, anh và Khôn Nguyên … thực ra là anh em phải không….”

Khuôn mặt Bạch Sùng Quang nhất thời cứng đơ. Ánh đèn chói mắt hắt ra từ trong phòng làm anh đau khổ nhắm mắt lại.

Linh Tố chậm rãi di chuyển bước chân, tiến sát về phía cầu thang, cô chạm được vào tay vịn, lập tức quay lưng lao thẳng lên gác, nhanh nhẹn như một con nai. Sau một loạt tiếng bước chân khẽ khàng, hành lang lại yên lặng như cũ.

Ngoài trời mưa vẫn rơi ào ào, hòa với tiếng sấm chớp đùng đùng, chẳng có dấu hiệu gì là sắp ngừng cả. Bạch Sùng Quang chậm rãi mở mắt, cười buồn một cái, cổ áo dựng đứng, cúi đầu bước đi trong mưa.

Về đến nhà, Linh Tố liền mở hết tất cả đèn điện, đứng giữa trung tâm căn nhà. Cô khẽ gọi: “Mẹ ơi, hãy cho con được nhìn mẹ một cái. Mẹ, con cần nghe ý kiến của mẹ, hãy giúp con.”

Ngoài cửa sổ mưa rơi đồm độp, chốc chốc bầu trời lại lóe lên ánh chớp xanh lè, Linh Tố không nghe thấy tiếng hồi âm nào cả. Cô đợi rất lâu, khuôn mặt dần toát lên vẻ mệt mỏi tuyệt vọng.

Cô chậm rãi ngồi xuống, lấy tờ di chúc trong túi áo ra. Tờ giấy hơi ẩm một chút, cô thận trọng cầm nó, hít sâu một hơi, cánh tay run run, mở tờ giấy ra.

Bỗng một tia chớp chói mắt ngoài cửa sổ lóe lên, giống một thanh kiếm sắc bén chém đứt đôi bầu trời.

Tiếng gõ cửa gấp gáp chợt vang lên, tiếng mưa rào rào làm nó nghe có phần yếu ớt. Người gõ cửa là thím bán đồ ăn vặt bên kia đường, thím ấy hét lên: “Linh Tố, cháu có nhà không? Bệnh viện gọi điện đến, nói em cháu…”

Một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, làm nền nhà dưới chân Linh Tố có hơi rung rinh. Tờ giấy trong tay Linh Tố lặng lẽ rơi xuống nền nhà.

Cô vội lao đến bệnh viện, mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ nó sắp tạnh cả.

Linh Tịnh phải đeo ống thở, mặt mày trắng nhợt, đôi mắt u ám hanh hao. Linh Tố nhìn mà đau nhói lòng.

“Sao lại bị cảm thế này?”

Bác sĩ nói: “Tại thời tiết. Tóm lại, ca phẫu thuật phải lùi lại, đợi cô bé hết cảm rồi tính tiếp.”

Linh Tịnh ho một tràng, co người thở dốc trên giường. Khóe mắt Linh Tố chợt ướt đẫm.

Hai chị em nắm chặt tay nhau.

Linh Tịnh khó nhọc nói: “Không sao đâu, đợi chị thi đại học xong, em cũng khỏi bệnh. Học kỳ sau em có thể quay lại trường học rồi”.

Linh Tố vùi mặt trong chăn. Linh Tịnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và bờ vai cô, tựa như chủ nhân trấn an chú chó nhỏ đang hoảng hốt của mình.

“Chị à, người đàn ông lần trước đến đây với chị sao rồi?”

Linh Tố ngẩng đầu lên hỏi: “Anh ta làm sao cơ?”

Linh Tịnh nhìn thẳng vào mắt chị: “Bây giờ chị có còn qua lại với anh ta không?”

Trong đầu Linh Tố lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười có thể làm tan chảy cả núi băng của Bạch Khôn Nguyên, lồng ngực cô chợt đau nhói.

“Anh ta chỉ là một người ủy thác thôi.” Cô điềm đạm nói.

Linh Tịnh dùng cánh tay lạnh băng nắm chặt tay người chị, nói: “Chị à, em có dự cảm, em sắp không xong rồi.”

“Nói bậy!” Linh Tố trách em.

Linh Tịnh lắc đầu, “Chị có thể nhìn thấy ma quỷ, em có thể dự đoán được một số chuyện sắp xảy ra. Chị à, em đã giấu chị lâu quá rồi”.

Linh Tố vừa kinh hoàng vừa hoảng hốt: “Em nói cái gì. Em là một đứa trẻ bình thường cơ mà”.

“Chị à, em không giống chị, nhưng em cũng được di truyền một chút của mẹ. Chỉ là người có khả năng dự cảm thường không dự cảm được vận mệnh của mình, nhưng bây giờ em có thể rồi, cũng tức là em sắp không xong rồi.”

“Em không được suy nghĩ lung tung”. Khóe mắt đỏ bừng, Linh Tố nói, “Em chỉ là bị cảm thôi mà, chắc chắn sẽ qua khỏi mà”.

Linh Tịnh bắt đầu khóc: “Chị ơi, em sắp được giải thoát rồi, còn chị biết làm sao đây? Bọn họ đều muốn bắt nạt chị, chị quá lương thiện”.

Bác sĩ bước vào nói: “Người bệnh cần được nghỉ ngơi”.

Mặc dù Linh Tố không muốn, nhưng vẫn bị đuổi về.

Về đến nhà thì đã tối. Mưa đã tạnh, mặt trăng tròn vành vạnh treo trên nền trời. Con đường trong hẻm nhỏ chi chít những vũng nước, Linh Tố đành phải nhảy qua chúng để tiến về phía trước.

Từ xa cô đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đổ dài dưới ánh trăng trước tòa chung cư của cô. Linh Tố dừng chân, bật cười chán nản.

Lâm Lang đã khiến một người ngoài như cô đột nhiên trở nên đặc biệt quan trọng, hai đại công tử của Bạch gia lần lượt đến đứng gác trước cửa nhà cô.

Bạch Khôn Nguyên dập tắt điếu thuốc trong tay, bước về phía cô, hỏi: “Đi đâu về thế? Sao lại về muộn thế này, bài học lần trước vẫn chưa đủ sao?”

Linh Tố không trả lời mà hỏi lại: “Sao anh lại đến đây?”

“Em còn chưa trả lời anh em đã đi đâu?”

“Em gái em bị cảm.” Linh Tố buồn bã nói.

Bạch Khôn Nguyên chợt khựng lại: “Anh xin lỗi”.

“Không sao. Chỉ là trước đây sức khỏe nó ổn định lắm, bây giờ sắp làm phẫu thuật, không ngờ bệnh tình đột nhiên nặng hơn.”

Bạch Khôn Nguyên chăm chú nhìn Linh Tố một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Em vẫn ổn chứ? Anh có thể giúp gì được không? Anh có quen bác sĩ giỏi trong lĩnh vực tim mạch.”

Linh Tố mỉm cười cảm kích, “Cảm ơn anh. Em nghĩ Linh Tịnh đã luôn vượt qua được dù trong giờ phút khó khăn nhất, chắc chắn lần này nó cũng vượt qua được thôi”.

Bạch Khôn Nguyên mỉm cười lãnh đạm: “Em ăn cơm chưa?”

Linh Tố lắc đầu.

Bạch Khôn Nguyên nói: “Anh cũng chưa ăn.”

Ánh mắt Linh Tố chợt lóe sáng: “Hay là vào nhà em ăn cơm? Cũng không có gì ngon, có điều món mì em nấu mùi vị rất khá.”

Bạch Khôn Nguyên cười nói: “Nghe có vẻ hay đó.”

Đây là lần đầu tiên Linh Tố nhìn thấy anh cười tự nhiên vui vẻ như thế, bất giác trong lòng rúng động, một cảm giác ngọt ngào lan truyền khắp cơ thể.

Vào trong nhà, Linh Tố để Bạch Khôn Nguyên ngồi chơi ngoài phòng khách, một mình vào bếp. Bạch Khôn Nguyên ngồi trên chiếc sô pha cũ kĩ, đảo mắt quan sát căn phòng giản dị này, nghe âm thanh bận rộn vang ra từ trong bếp, đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng.

Nơi này khiến anh cảm nhận được sự ấm cúng của gia đình.

Phòng bếp chật hẹp, Bạch Khôn Nguyên chốc chốc lại nhìn thấy bóng dáng cô. Hôm nay cô không mặc quần áo đồng phục, mà mặc một chiếc váy ca rô màu xanh nhạt, thanh thoát nhã nhặn, làm tôn lên bờ eo mảnh mai thon thả, thướt tha mê hồn người. Dưới ánh đèn, làn da cô trắng mịn trong suốt, tựa như được tạc lên từ ngọc quý cao cấp vậy.

Nhất thời anh không thể rời mắt khỏi cô.

Không biết tại sao, nếu nửa ngày trời không nhìn thấy bóng dáng cô, trong lòng anh sẽ có chút bất an. Bây giờ nhìn thấy rồi, dù là đứng xa nhìn như thế này, nỗi bất an cũng biến mất, thậm chí còn có thể quét sạch tất cả những điều không vui trong một ngày làm việc. Đã lâu lắm rồi anh không có được cảm giác này.

Thiếu nữ trước mặt vừa xinh đẹp vừa thông minh, gia thế bi thảm, khiến anh không cưỡng được ý muốn quan tâm nhiều hơn đến cô.

Chiếc đồng hồ treo tường vang lên mười tiếng, mùi thơm phưng phức của canh trứng bay ra từ phòng bếp, Bạch Khôn Nguyên thả lỏng người tựa vào sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc Linh Tố bưng ra bát mì trứng nấm hương, thì thấy Bạch Khôn Nguyên nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, hình như đang chìm vào giấc ngủ.

Cô bất giác bật cười.

Bạch Khôn Nguyên có hàng lông mi vừa dày vừa dài, ánh đèn hắt xuống một khoảng tối dưới mắt anh, khuôn mặt nhuốm nét mệt mỏi, lông mày hơi nhíu lại, hình như vẫn còn lo lắng chuyện gì đó.

Người giàu có cũng có nỗi lo của riêng họ. Linh Tố ôm chăn đến, đắp lên người anh. Sau đó ngồi xuống bàn học, bắt đầu làm bài tập.

Đêm khuya tĩnh lặng, thậm chí không nghe thấy tiếng côn trùng kêu. Mặt trăng thoắt ẩn thoắt hiện sau đám mây, những vong linh thường xuất hiện vào giờ này đã biến mất không tăm tích. Linh Tố vui vẻ làm đề, thả hồn thưởng thức bầu không khí bình yên hiếm có này.

Chiếc sô pha bên cạnh chợt vang tiếng động.

Bạch Khôn Nguyên thở sâu một hơi, mở mắt ra hỏi: “Anh ngủ quên mất à?”

Linh Tố mỉm cười quay lưng nhìn anh nói, “Anh mệt quá rồi.”

“Hồi trước anh không thế này đâu.” Bạch Khôn Nguyên ngồi dậy nói.

“Không sao. Mệt rồi thì nên nghỉ ngơi.”

“Mì em nấu đâu rồi?”

Linh Tố đứng dậy, “Để em đi nấu một bát khác cho anh”.

“Không cần nữa đâu.” Bạch Khôn Nguyên nắm lấy tay cô, “Không thể làm phiền em quá. Muộn thế này rồi, anh phải về đây.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog